Truyện thai giáo tháng thứ 5 cho thai nhi phát triển trí tuệ

Ngay từ tháng thứ 5, các cơ quan thính lực của thai nhi đã phát triển. Do đó, mẹ bầu có thể áp dụng phương pháp kể truyện thai giáo từ tháng thứ 5.

Việc nghe truyện thai giáo cho bé trong bụng mẹ thực chất không phải để bé nghe hiểu mà là giúp mẹ bầu hiểu được những bài học sâu xa bên trong từng câu chuyện. Nhờ đó chỉnh sửa tính cách của mình để hiền hòa hơn, sống tốt hơn từ đó hình thành cho bé một lối sống tích cực hơn ngay từ trong bụng mẹ. Hãy cùng xem Bau.vn mang đến cho bạn những truyện thai giáo tháng thứ 5 nào nhé!

1. Truyện thai giáo tháng thứ 5- Cây táo thần

Ngày xưa, có một người đàn bà goá, chỉ có đứa con trai duy nhất tên là Flaeslốp. Một hôm, người đàn bà goá đó vào rừng hái được khá nhiều phúc bồn tử. Trên đường về nhà, gặp một bà lão. Bà lão nói:

– Nếu bà cho tôi phúc bồn tử, tôi sẽ cám ơn bà và sẽ chỉ cho con bà con đường đi tới hạnh phúc.

Người đàn bà goá đưa làn phúc bồn tử cho bà lão. Bà lão nói:

– Con trai bà sẽ học một nghề giúp được cho con người; mà anh ta cũng tìm được hạnh phúc trong công việc đó.

Nói xong, bà lão biến mất. Người đàn bà goá về nhà, cứ nghĩ hoài: “Nên cho con học nghề gì?”

Mấy ngày sau, bà gặp một người thợ may, bèn hỏi:

– Làm ơn bảo tôi, nghề gì là nghề hay nhất thế giới?

– Nghề may, đương nhiên là thế! – Người thợ may nói.

Thế là người đàn bà góa cho con đi học nghề thợ may. Song học nghề may được một tháng, thì Flaeslốp về nhà, nó với mẹ:

– Mẹ! Con không thích làm thợ may. Thợ may chỉ may quần áo cho người có tiền, còn người nghèo vẫn phải mặc rách rưới!

Người đàn bà goá đành cho con trở về nhà. Ít ngày sau, bà ta lại gặp một người thợ giày, và hỏi người đó:

– Làm ơn bảo tôi, nghề gì là nghề hay nhất thế giới?

– Đương nhiên là thợ giày! Bác thợ giày trả lời.

Thế là người đàn bà goá đưa Flaeslốp vào học ở cửa hàng giày. Nhưng học được một tháng, Flaeslốp lại trở về nhà ở với mẹ:

– mẹ ơi, con không muốn làm thợ đóng giày. Thợ đóng giày cũng chỉ đóng giày cho người có tiền, còn người nghèo thì làm sao có giày mà đi!

– Thế thì con trở về nhà đi! Người đàn bà goá đồng ý với yêu cầu của con.

Một hôm, người đàn bà goá gặp một kỵ sĩ danh tiếng. Bèn hỏi ông ta:

– Làm ơn bảo giùm tôi, trên thế gian này làm gì là tốt nhất?

– Ồ! Làm binh khí là tốt nhất! Kỵ sĩ trả lời.

Người đàn bà goá lại đưa con đi học nghề chế tạo vũ khí. Một tháng sau, Flaeslốp lại về nhà nói với mẹ:

– Mẹ ơi! Con không muốn làm việc chế tạo vũ khí. Bởi bạn bè sử dụng nó, kẻ thù cũng có thể sử dụng nó.

Lúc này thì người đàn bà goá tức giận, mắng Flaeslốp:

– Đã chẳng chịu học nghề gì thì cho mi đi chăn bò cho ta!

Flaeslốp đi chăn bò mà cảm thấy rất vui. Khi bò gặm cỏ, cậu ta thổi sáo, hát ca, vô lo, vô nghĩ.

Một hôm, đang chăn bò, nhìn thấy khói đang bốc lên một khóm cây xa xa, cậu ta chạy tới xem thì thấy lửa cháy bao quanh một hòn đá, trên hòn đá có con Thạch sùng đang cuống lên tìm đường thoát. Flaeslốp đưa chiếc gậy cho Thạch sùng theo gậy thoát khỏi đám lửa. Đâu ngờ, Thạch sùng biến thành bà lão, nói:

– Cậu bé có tấm lòng thật quý hoá! Ta cần cám ơn cậu. Bây giờ cậu đi với ta, đừng lo lắng gì về đàn bò. Sẽ có người trông thay cậu.

Bà lão dẫn Flaeslốp đến một cái hang vừa tối vừa sâu, trong đó có hai chiếc bàn và một cây táo kết đầy quả chín vàng. Một chiếc bàn chứa đầy hồng ngọc, còn chiếc kia chứa đầy lam ngọc. Bà lão nói:

– Ba thứ này tuỳ cậu chọn. Nếu chọn làn hồng ngọc hay làn lam ngọc thì cậu đều trở thành giàu nhất thế giới. Còn chọn cây táo thì tuy không được giàu có, nhưng lại làm phúc cho nhiều người được  Flaeslốp không do dự, chọn ngay cây táo. Bà lão mừng lắm, nói:

– Cậu chọn rất đúng! Đây không phải là cây táo bình

thường mà là cây táo thần. Buổi tối, cậu hái lá táo non thì chúng sẽ biến thành mật ong màu vàng có thể chữa được mọi thứ bệnh.

Flaeslốp mang cây táo về trồng ở trước cửa nhà mình, và theo cách chỉ dẫn của bà lão, cậu đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Từ đó, người tới xin chữa bệnh đông vô kể, danh tiếng của Flaeslốp cũng truyền khắp nơi.

Vào lúc đó, Quốc Vương lâm bệnh nặng, chẳng ai chữa khỏi. Ông đã nghe tiếng Flaeslốp bèn cho người tới mời, nhưng Flaeslốp không đi. Thế là Quốc Vương cướp mất cây táo thần.

“Không có cây táo thần thì làm sao chữa bệnh cho mọi người?” Flaeslốp nghĩ tới bà lão bèn đi tới hang xưa tìm. Bà lão đã biết mọi chuyện, nói:

-Ta không còn cây táo nào nữa, nhưng còn một ít lê để cho cậu. Chúng sẽ giúp cậu lấy lại được cây táo thần. Cậu phải nhớ: ăn lê xanh thì mũi sẽ dài ra, ăn lê vàng thì mũi trở lại bình thường, ăn lê màu lam thì làm mọc sừng, còn ăn lê đỏ thì sừng biến mất!

Flaeslốp cám ơn bà già, mang lê tới bán ở ngoài hàng rào của hoàng cung. Người hầu trong hoàng cung tới mua lê cho hoàng đế ăn. (Quốc Vương ăn lê thì đầu mọc sừng, mũi mọc dài ra, sợ hãi chẳng dám để ai nhìn thấy.

Khi đó, Flaeslốp xin gặp Hoàng đế, nói rằng chữa được cho Quốc Vương mất sừng  mũi trở lại như cũ, nhưng Quốc Vương phải trả lại cây táo cho cậu. Quốc Vương không còn cách nào khác đành đồng ý.

Thế là cây táo lại trở về trước cổng nhà Flaeslốp. Cậu lại như xưa, chữa bệnh cho mọi người mà không lấy một xu. Cậu sống không sung túc, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc, do không ngừng đem lại hạnh phúc cho người khác.

2. Truyện thai giáo Người đẹp ngủ trong rừng

Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua và một bà hoàng hậu hằng đêm mong ước sinh hạ được một người con. Rồi một hôm, khi hoàng hậu đang ngồi chải tóc bên cửa sổ thì một chú ếch nhỏ nhảy từ khóm hoa súng dưới ao lên bậu cửa sổ chỗ hoàng hậu và báo một điềm lành: “Hoàng hậu sẽ sớm được làm mẹ!”.

Vài tháng sau một nàng công chúa ra đời ngay trước lúc mặt trời ló sau đỉnh núi. Vua và hoàng hậu hết mực vui sướng. Nhà vua đã reo lên rằng:

“Con gái của chúng ta đẹp như đoá hồng ban mai. Chúng ta hãy đặt tên con là Aurora, có nghĩa là bình minh.”

Hoàng hậu muốn mở một bữa tiệc linh đình và mời tất cả các vị quần thần cùng các tiểu thư trong vương quốc và cả những bà tiên nữa. Ngay sau đó lời mời của nhà vua đã được gửi tới mọi nơi xa gần.

Cuối cùng thì ngày hội đã đến. Ngay trước lúc các hoàng thân và tiểu thư trong kinh thành đến dự thì mười hai bà tiên xinh đẹp cũng từ mọi nơi bay về. Hoàng hậu thấy vậy thốt lên sung sướng: “Ôi, tất cả các bà tiên đến rồi”. Nhưng hoàng hậu không hay biết rằng bà tiên thứ mười ba đã không đến vì không nhận được lời mời.

Tại bữa tiệc, các bàn ăn lấp lánh những chiếc đĩa ăn bằng vàng. Cô bé Aurora nằm trong một chiếc nồi lộng lẫy đặt giữa phòng tiệc. Khi bữa tiệc gần kết thúc, các nàng tiên tốt bụng lần lượt bay tới chiếc nôi và mỗi người tặng công chúa một câu thần chú. Người thì chúc cô thông minh, người lại chúc cô có một tình yêu chân thành…

Khi bà tiên thứ mười một vừa dứt lời chúc thì một cơn gió mạnh bỗng thổi tắt những ngọn nến. Bóng tối bao trùm lên căn phòng, chỉ còn lại một vài tia sáng và những đám khói đen. Một dáng vẻ khủng khiếp xuất hiện trên chiếc cũi. Thì ra bà tiên thứ mười ba xuất hiện.

– “Thì ra tôi tồi tệ đến mức không được mời tới dự buổi lễ đặt tên này!” Bà tiên độc ác rít lên. “ Vậy thì ta cũng có một câu thần chú cho cô bé như những người khác. Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu, công chúa sẽ bị mũi kim xe chỉ châm phải ngón tay và chết!”. Và bà ta biến mất sau lời nguyền độc ác.

Nhà vua và hoàng hậu đau khổ quỳ xuống cạnh chiếc nôi. Hoàng hậu nức nở “Tại sao chúng ta lại không biết rằng có bà tiên thứ mười ba cơ chứ?”.

Đúng lúc đó, bà tiên thứ mười hai bay tới và niệm chú chúc tụng cho công chúa. Nhưng lời nguyền của bà tiên thứ mười ba quá cay độc nên bà không thể giải được mà chỉ làm nhẹ đi được thôi. Bà vẫy cây đũa thần và nói cho mọi người cùng hay rằng “Khi công chúa bị kim châm vào tay, nàng sẽ không chết nhưng sẽ phải ngủ một giấc dài trăm năm và chỉ thức dậy khi có một nụ hôn thật chân thành.”

Nhà vua được an ủi phần nào và ngài cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngài liền ra lệnh cho đốt cháy tất cả các guồng xe chỉ . Càng lớn công chúa càng trở nên xinh đẹp và đáng yêu. Và rồi ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô cũng đã đến, mọi người tíu tít chuẩn bị cho lễ kỷ niệm. Hoàng hậu nói với cô: “Hãy chạy đi chơi đi con yêu, khi nào đến giờ ta sẽ cho gọi con.”

Nghe vậy công chúa quyết định sẽ đi khám phá một trong những toà tháp của lâu đài. Công chúa cứ leo mãi leo mãi, cuối cùng cô cũng tới một chiếc cửa lớn. Công chúa xoay chìa khoá và đẩy cửa bước vào. Một cảnh tượng lạ xuất hiện trước mắt nàng. Có một đống len ở góc phòng, cạnh đó là một bà già đang ngồi trên chiếc giường cũ nát cạnh một đồ vật lạ lùng.

“Xin chào bà, bà đang làm gì vậy?” Công chúa cất giọng rụt rè. “Ta đang xe sợi. Đây là guồng xe, còn đây là mũi kim xe sợi.” Vừa trả lời những ngón tay bà cụ vừa vuốt nhẹ lên sợi và cuốn nó vào suốt.

“Công chúa có muốn làm thử không?” bà lão hói.

“Ồ, có chứ!” Công chúa tỏ ra thích thú.

Bà lão mỉm cười đưa cho cô cái suốt, hướng mũi kim về phía cô. Và rồi một tia sáng loé lên cùng với một tiếng cười ranh mãnh cùng lúc mũi kim châm vào ngón tay công chúa làm nàng ngất đi và ngã xuống giường. Bà tiên thứ mười hai là người giữ đồng hồ nên bà biết rằng bà tiên độc ác đã thực hiện lời nguyền và công chúa đã chìm vào một giấc ngủ sâu. Ngay lúc đó bà nhanh chóng bay đến lâu đài, vẫy chiếc đũa thần làm mê tất cả mọi người và mọi vật nơi đây. Mọi người và vật nơi đây bỗng chốc trở nên bất động. Đồng hồ ngừng đập, thời gian như ngừng lại trong lâu đài này.

Bên ngoài, một bụi tầm gai mọc lên. Tuần qua tuần, bụi tầm gai cứ lớn lên mãi cho tới tận khi không một ai nhìn thấy lâu đài phía sau nó nữa. Tòa lâu đài dần bị lãng quên theo thời gian.

Thỉnh thoảng có một cụ ông thường kể câu chuyện về một người đẹp ngủ trong trong toà lâu đài bị bao phủ bởi tầm gai nhiều năm để chờ đợi một nụ hôn chân thành đánh thức. Nhiều năm trôi qua, đã có những chàng trai ưa mạo hiểm nhiều lần muốn đánh thức nàng công chúa bí ẩn khỏi giấc ngủ dài nhưng dù họ có cố gắng đến đâu thì những hàng rào tầm gai cao chót vót cũng không cho họ vượt qua. Những bụi gai quấn chặt lấy chân ngựa, nhiều nhánh vươn ra cản bước chân của chúng.

Vào những ngày cuối của năm thứ một trăm, khi hàng rào tầm gai cao chót vót kia đã trở thành một rừng tầm gai và hầu như không còn ai nhớ tới câu chuyện về nàng công chúa ngủ trăm năm nữa thì một hôm có một chàng hoàng tử ở nước láng giềng tên là Mikail xuất hiện. Chàng nói chuyện với những người nơi đây và có một cụ già hỏi chàng:

“Đã bao giờ con trai của ta biết đến một tình yêu đích thực chưa?”

“Chưa, nhưng ta ao ước có một tình yêu như vậy.” Hoàng tử trả lời. “Vậy chính con là người sẽ đánh thức được nàng công chúa của chúng tôi.” Ông lão thốt lên và kể cho chàng nghe câu chuyện về nàng công chúa ngủ trong rừng.

Hoàng tử phi ngựa vào khu rừng và cảm thấy một cuộc phiêu lưu thú vị đang chờ đón chàng. Giờ này một trăm năm trước cũng chính là sinh nhật thứ mười sáu của công chúa. Một điều kỳ lạ đã xảy ra, khi hoàng tử bước vào khu rừng, những nhánh tầm gai bông rủ xuống như những nhành rong biển và chú ngựa của chàng dễ dàng vượt qua chúng một cách an toàn. Khi hoàng tử Mikail bước vào toà lâu đài, chàng nhìn thấy hàng chục chú chó và ngựa đang chìm vào giấc ngủ . “Thật kỳ lạ!” Chàng tự nhủ: “Đây quả là một nơi thú vị!”

Vào trong đại sảnh, chàng thấy tất cả nhà vua, hoàng hậu, các quần thần và người hầu trong cung điện đều đang chìm vào một giấc ngủ dài.

Chàng đi tiếp và cuối cùng chàng mở được chiếc cửa trên đỉnh tháp. Trước mắt chàng, công chúa nằm trên một chiếc giường cũ nát. Chàng quỳ xuống cạnh công chúa và nhìn nàng đắm đuối. Một cảm giác nhói lên trong tim chàng và chàng nghĩ đây quả là một tình yêu thật sự. Chàng nhẹ nhàng nâng bàn tay nàng lên và đặt vào đó một nụ hôn.

Trong chớp mắt , công chúa bừng tỉnh và mỉm cười với hoàng tử Mikail, ở những tầng dưới, cả toà lâu đài đang bừng tỉnh. Chú mèo tiếp tục nhảy lên và đuổi bắt chuột. Ngoài cửa những người lính gác dụi mắt. Những chú chó đứng lên và bắt đầu sủa ầm ĩ. Những người phục vụ bắt đầu chạy đi chạy lại chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của công chúa như thể một trăm năm trước.

“Ôi hãy nhìn này, mọi thứ mới bụi bặm làm sao!” Hoàng hậu cằn nhằn. Nhà vua vừa ngáp vừa vươn mình đáp “Đừng lo, khi những người khách của chúng ta ra về, mọi thứ sẽ còn bụi bặm hơn.”

Hoàng hậu chợt nhớ ra là phải gọi công chúa xuống nhanh. Nhưng khi hoàng hậu vừa nói đến thì công chúa xuất hiện trước mắt mọi người trong vòng tay của một chàng trai tuấn tú. Hoàng hậu nắm lấy bàn tay công chúa thốt lên “Ôi, con yêu” và bà nhìn thấy một vết kim châm vào ngón tay nàng.

Vừa lúc đó bà tiên tốt bụng bay đến và kể cho nhà vua và hoàng hậu biết điều gì đã xảy ra. Nhà vua mỉm cười sung sướng và nói với hoàng tử “Con đã giải được lời nguyền của bà tiên độc ác!”

Kể từ đó trở đi công chúa và hoàng tử yêu nhau và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.

3. Truyện thai giáo tháng thứ 5- Vì sao gà trống gáy

Ngày xưa, gà trống có một bộ lông thật là sặc sỡ, đẹp lộng lẫy. Trong khi đó, công chỉ có một bộ lông khá óng ả, nhưng không được đẹp bằng lông của gà trống.

Một hôm, gà đang đi dạo trong rừng thì gặp công. Cả hai chuyện trò hợp tính nên kết bạn cùng nhau. Từ đó công có nhiều dịp nhìn ngắm bộ lông của gà, và thường mơ ước được có bộ lông đẹp như thế. Còn gà thì vô tình không biết sự mong ước của công, nên vẫn vô tình phô trương nét đẹp của bộ lông mình cho công thấy. Khiến công ngày càng thêm thèm muốn chiếm đoạt bộ lông đó.

Đến ngày kia, công chợt nghĩ ra một kế để gạt gà. Công giả bộ buồn rầu và than phiền cùng gà:

– Buồn quá bạn ạ, chiều nay tôi phải dự tiệc cùng bạn bè nhưng lại chẳng có bộ áo nào đẹp để đi dự tiệc cả.

– Gà ngắm nghía công rồi nói:

– Bộ áo của bạn cũng đẹp lắm. Chẳng mấy ai có được bộ áo như bạn đâu. Công ạ, bạn đừng buồn nữa.

Công vẫn thở dài, rồi ngỏ ý:

– Bộ áo của tôi tuy cũng không tệ, nhưng bì sao được với bộ của bạn. Kìa, bạn nhìn thử mà xem. Dáng bạn oai phong lẫm liệt. Trên đầu thì có cái mào đỏ dựng đứng trông như vương miện của vua. Đôi chân vàng óng trông như đôi hia vàng. Còn bộ lông của bạn thì quả thật tuyệt vời vô cùng. Óng ánh đủ màu cầu vồng. Trông thật rực rỡ và uy nghi. Đẹp vô cùng. Giá mà bạn cho tôi mượn tạm bộ áo bạn để đi dự tiệc thì quý biết chừng nào.

Gà vui khi nghe công khen ngợi bộ áo của mình nên tỏ vẻ dễ dãi, đồng ý cho công mượn. Công mừng quá vội trao đổi áo với gà ngay lập tức. Trước khi chia tay với gà, công còn hứa chắc chắn rằng sẽ trả lại bộ áo cho gà ngay sớm hôm sau, trước lúc mặt trời mọc. Gà tin lời nên vui vẻ chờ đợi.

Nhưng than ôi! Gà cứ chờ mãi, chờ mãi. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của công. Gà tiếc bộ áo lộng lẫy của mình vô cùng nên cứ thao thức. Trời vừa hửng sáng, mặt trời sắp sửa mọc thì gà đã vội choàng dậy mà cất cao giọng gọi:

– Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o…. Sáng rồi, công ơi, trả áo cho tôi… Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o..

Và cũng từ đó đến nay, công mới có bộ lông thật lộng lẫy như ta thường thấy. Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, công lại thích chí giương cánh, xòe bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ ra để khoe. Còn gà trống chỉ còn có bộ lông như hiện tại, và gà vẫn cất cao giọng mỗi buổi sáng đến mong công nghe mà trả lại áo cho gà.

Nguồn : bau.vn