Cách dạy con sao cho hay, cho đúng mà vẫn khiến con tự lập, khiến con cảm nhận được sống với cuộc đời của chính mình là một nghệ thuật.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều đứa trẻ lớn lên được bảo bọc quá mức trong vòng tay của bố mẹ. Những đứa trẻ từ năm này qua năm khác chẳng bao giờ lớn lên.
Những đứa tẻ lên lớp 1 vẫn chưa biết tự cầm thìa xúc cơm ăn, vẫn cần bố mẹ dỗ dành từng miếng cơm. Không thích cái gì hay làm trái ý, bé có thể sẵn sàng “lăn” ra khóc và đòi bố mẹ chiều ý bằng được.
Hay những ông bố bà mẹ muốn tương lai con phát triển đến mức bắt học kín lịch từ sáng đến tối. Cả ngày ngồi học 8 tiếng trên trường, vội vàng đón con về nhà chỉ kịp cho bé ăn bát cơm 30 phút. Sau đó, lại tiếp tục “hành trình đi tìm cái chữ” ở nhà thầy cô dạy thêm buổi tối. Qủa thật là một ngày “bội thực” tri thức!
Chỉ chăm chú cho con học mà quên đi đam mê và sở thích của con cái. Quên đi việc cho con được làm những điều mình thích. Liệu đó có phải một cuộc đời vui vẻ, có ý nghĩa mà con bạn mong muốn?
Tôi có một người bạn được bố mẹ “sống hộ” cuộc đời của chính mình. Từ ngày biết đi học đến lúc tốt nghiệp Đại học, bạn tôi luôn “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó” với lý bố mẹ muốn tốt cho con cái. Bạn tôi sống trong vòng tay bảo bọc quá lâu khiến bản thân “yếu như sên”, không tự quyết định được việc gì. Từ chuyện học tập, ăn uống, thi trường nào… đều có bố mẹ “lót đường” sẵn. Dường như bạn tôi đang sống theo một kịch bản được thiết lập sẵn của bố mẹ.
Thực ra đây là cách dạy con theo “mô- típ” quen thuộc ở Việt Nam mà các bậc phụ huynh luôn cho đó là cách dạy con hay. Qúa nhiều đứa trẻ hiện nay chỉ lớn lên về mặt thể xác chứ không có sự lớn lên về tinh thần. Nhiều ông bố, bà mẹ lấy danh nghĩa là bậc sinh thành, cho mình quyền tự quyết định cuộc đời con cái. Để rồi có những đứa trẻ sống bơ vơ, để tương lai trôi tuột không định hướng.
Mỗi đứa trẻ sinh ra đều có quyền được lựa chọn và sắp xếp cuộc đời của chính mình. Dù chúng ta yêu thương đến đâu, nhưng hãy biết giới hạn để không trở nên độc đoán với con cái.
Nuôi dưỡng con với điều kiện tốt nhất là điều bố mẹ nào cũng muốn, nhưng đừng biến đó thành cái cớ để “sống hộ” con. Hãy để những đứa trẻ được va chạm, được trải nghiệm cuộc sống, làm điều mình thích và học được cách tự lập. Đừng mãi ôm khư khư con trong vòng an toàn, bởi trải qua khó khăn chính là “hệ miễn dịch” để con được trưởng thành. Và cũng đừng biến con thành “bóng ma” phản chiếu kỳ vọng của bố mẹ.
Nguồn : Sức khỏe 24h
http://suckhoe24h.suckhoecongdongonline.vn/bo-me-dung-bien-cuoc-doi-con-cai-thanh-cuoc-doi-cua-chinh-minh-a198610.html