Người ngoài chắc đặt nhiều dấu hỏi về việc tôi có còn trinh nguyên nữa hay không khi tôi đến với anh. Bởi mối tình trước đó của tôi kéo dài tận 4 năm. Yêu lâu, chuyện gì đến cũng đến. Tôi và người yêu cũ đã làm chuyện ấy trong khoảng hơn 1 năm trước khi chia tay nhau.
Nhưng chúng tôi chia tay mà nguyên nhân không liên quan gì đến chuyện đó. Chỉ là đến một ngày, cả hai đều cảm thấy cực kỳ chán khi ở bên cạnh nhau. Những cảm giác hồi hộp không còn, những tính xấu dần bộc lộ ra, những cuộc cãi vã liên miên vì bao vấn đề trong cuộc sống đã tự đẩy chúng tôi ra xa nhau. Tôi chấp nhận ra đi, dù đã dâng hiến cái ngàn vàng cho người ấy.
(Ảnh minh họa)
Trước đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và cho rằng mình không nên ràng buộc bản thân trong một mối quan hệ không có tương lai, không muốn giam lỏng cảm xúc cùng người từng chiếm hữu mình, không muốn sống lặng lẽ, an phận, không vui cho đến già chỉ bởi vì đã không còn trinh trắng. Tôi dù biết sai lầm, nhưng không muốn phó mặc cuộc đời sau đó chỉ bởi vì mình đã phạm sai lầm.
Tôi hi vọng, dù sau này không tìm được người chấp nhận sự hư hỏng của mình, thì vẫn có thể một mình sống an nhiên, tự tại. Tôi nghĩ mình sẽ nói rõ ràng cho người đến sau về khiếm khuyết của mình, để thử lòng họ, và để họ không phải quá thất vọng nếu một ngày phát hiện ra sự thật. Nhưng khi gặp anh, tôi lại thay đổi quyết định của mình. Tôi im lặng, bởi tôi yêu anh và sợ mất anh.
Tôi cứ lần lữa, cứ đấu tranh có nên nói với anh hay không. Cho đến tận khi làm đám cưới. Tôi đã phó mặc, giữ im lặng về chuyện mình đã từng quan hệ với người đàn ông khác, mà không phải là anh.
Thật may mắn cho tôi, anh không hề tỏ một thái độ gì trong đêm tân hôn. Tôi không biết anh có nghĩ gì đến chuyện tôi còn hay mất hay không, chỉ biết thái độ anh dành cho tôi vẫn y nguyên như khi còn yêu nhau và chưa khám phá cơ thể nhau. Tôi nằm bên anh, nghe lồng ngực mình run lên vì sợ hãi. Trong khi anh nằm nghỉ thảnh thơi bên cạnh.
Sau đêm đó, chúng tôi là vợ chồng. Từ đó đến nay, đã hơn 5 năm trôi qua nhưng anh chưa một lần thắc mắc chuyện vì sao không có những giọt máu đỏ trong lần đầu tiên của chúng tôi. Tôi cũng cố gắng phớt lờ đi việc này để sống vui vẻ nhất có thể bên cạnh anh. Tôi thể hiện mình là một người vợ tốt, chăm sóc chồng con chu đáo, không quên việc làm mới mình mỗi ngày để anh không thấy nhàm chán. Anh cũng luôn thương yêu tôi, ngày kỷ niệm nào anh cũng nhớ để tặng hoa cho tôi và luôn rủ tôi cùng đi chơi riêng như những ngày còn yêu nhau.
Tôi hạnh phúc vô cùng khi được sống bên cạnh anh. Dù biết, đường đời phía trước còn lắm chông gai, nhưng được như này là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nếu có chuyện gì đến, tôi cũng sẽ bình tâm đón nhận và vượt qua.
Từ chuyện của mình, tôi cũng muốn nhắn gửi với các cô gái nếu lỡ như đã không còn cái ngàn vàng nữa, là hãy cứ tự tin vào bản thân, đừng mặc cảm mà neo mình vào một người đàn ông không tốt, để rồi lại khổ cả đời. Tôi tin rằng ở ngoài kia, vẫn còn nhiều những người đàn ông sẵn sàng bỏ qua việc còn hay mất của người mình yêu để cùng đắp xây hạnh phúc.
Nguồn : bau.vn