Ba bài học cuộc đời gieo mầm từ những đau thương

BAU.VN - Ánh lên trong mắt mẹ khi nhìn thấy tôi là niềm vui ngập tràn hạnh phúc, hơi ấm trong vòng tay mẹ lan tỏa khắp xung quanh. Và cả nỗi đau trong mắt bà khi nhìn tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng...

Có lẽ, trên đời này, sẽ không có một tình yêu nào lớn lao như tình yêu mẹ. Mẹ là chỗ dựa, là bình yên, là tình yêu vô điều kiện, là vỗ về ủi an. Dù con có lớn thế nào đi nữa, trong lòng mẹ, con vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ bé cần được mẹ che chở, hy sinh.

Và cũng chẳng có nỗi đau nào có thể so sánh được nỗi đau mất mẹ.

Đó là nỗi đau khi mất mát người yêu thương nhất luôn bên ta hết mực, người luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay ôm ta mỗi khi gặp sóng gió, người sẽ luôn bao dung mọi sai lầm mỗi khi gặp phải và dành cả trái tim quan tâm ta mỗi ngày. Một nỗi đau mất mát, của sự cô đơn và bơ vơ đến tận cùng.

Nỗi đau không bao giờ đo đếm bằng nước mắt

Một người bạn yêu thương từ giã cõi đời; trái tim bạn như vỡ ra làm trăm mảnh. Buồn thương tiếc nuối là điều ai cũng trải qua, nhưng mỗi người sẽ chọn cách đau buồn khác nhau. Có người hoài khóc, có người giận dữ, ai đó thấy tội lỗi và sợ hãi hay cả bình yên. Không ai có thể nói được rằng, phải như nào mới là buồn thương đau khổ.

Tôi đã khóc khi mẹ qua đời, và tôi đã khóc trong đám tang bà khi dàn hợp xướng trường học cất lên câu hát “Đừng sợ hãi”. Những năm sau đó, tôi không còn khóc nhiều nữa – không phải vì tôi không còn nhớ hay thương bà, chỉ là cảm xúc đã đổ dồn sang những điều khác – có khi là sợ hãi, đôi lúc là giận dữ.

Những ngày của Mẹ luôn khiến tôi thấy khó khăn. Cái ngày tôi phải chọn áo cưới, thiếu vắng mẹ khiến tôi mất phương hướng. Đôi khi, vào những ngày bình thường, hình bóng mẹ hiện về trong tâm trí khiến tôi suy sụp. Đáng nhẽ ra, mẹ sẽ cùng tôi đi thử áo cưới và khen rằng, trông tôi thật tuyệt trong bộ váy này. Tôi không nhớ một bữa ăn do chính tay mẹ chuẩn bị như thế nào nữa; chỉ nghĩ đến đó thôi khiến lồng ngực tôi đau nhói và bụng dạ nôn nao. Nỗi nhớ mẹ và cảm giác mất mát ấy, nó đã chuyển từ nước mắt sang vô vàn cảm xúc trên khắp cơ thể.

Sẽ không có một điều gì như là sự nhẹ nhõm tận cùng. Không phải bạn cứ khóc mới là buồn, và nỗi đau sẽ chẳng nguôi ngoai qua dần năm tháng. Nhưng chấp nhận tất cả những cảm xúc đó sẽ khiến bạn thấy thoải mái hơn.

Mẹ – vẫn là người duy nhất

Đúng, trên đời sẽ chẳng ai tuyệt vời bằng mẹ. Tình yêu của mỗi đứa trẻ dành cho mẹ khác nhau, và không có người mẹ nào yêu tôi bằng cách mẹ yêu thương tôi được. Giữa cuộc đời này tìm được người quan tâm và chăm sóc mỗi khi ta ốm, dạy chúng ta những điều hay ý đẹp của cuộc sống, lắng nghe và yêu thương chúng ta vô điều kiện.

Với một bà mẹ, đứa trẻ luôn là ưu tiên đầu tiên. Chúng ta biết được điều đó, cảm nhận thấy kể cả khi mẹ không nói ra. Sẽ không ai có thể thay thế mẹ được – người yêu thương tôi hơn cả chính bản thân bà. Ánh lên trong mắt mẹ khi nhìn thấy tôi là niềm vui ngập tràn hạnh phúc, hơi ấm trong vòng tay mẹ lan tỏa khắp xung quanh. Và cả nỗi đau trong mắt bà khi nhìn tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng – đến tận cuối đời, mẹ vẫn lo lắng xem ai sẽ thay bà chăm sóc tôi trong những năm tháng sau này.

Ai sẽ là người chuẩn bị bữa ăn cho tối mỗi ngày đến trường? Luôn khiến tôi ngạc nhiên với những con búp bê xinh đẹp, từng món đồ chơi tôi luôn ao ước? Bà cũng là người dạy tôi biết cách cư xử, biết đứng dậy khi vấp ngã, lên tiếng trước điều bất công, gạt nước mắt bước qua những thất bại cuộc đời.

Tôi luôn tìm hình bóng của mẹ giữa đời thường; những con người ấm áp, đầy lòng trắc ẩn và sự tử tế như mẹ tôi. Một người vừa có sự hài hước nhưng cũng kiên cường mạnh mẽ. Đâu đó quanh tôi, có những người ẩn chứa tính cách như vậy nhưng không phải tất cả. Và cũng không ai giống mẹ tôi cả; sẽ chẳng có một ai trên thế giới này có thể thay thế mẹ trong cuộc sống và cả trong lòng tôi cùng gia đình.

Và rồi tình yêu thương cũng sẽ tìm lại về bên bạn

Không có ai thay thế mẹ thì cũng không có nghĩa là bố và anh chị không quan tâm đến chúng ta. Họ có thể không biết chính xác những điều bạn cần hay làm sao để giải quyết vấn đề của bạn, có người ở bên cạnh lúc buồn cũng thật tuyệt vời. Hãy nhớ rằng, ai cũng có vấn đề trong cuộc sống và bạn không phải người duy nhất biết buồn. Đừng thu mình trong nỗi buồn riêng và nghĩ rằng, bạn là kẻ bất hạnh nhất trên đời. Có thể những thành viên trong gia đình sẽ không thể ở bên bạn mọi lúc, nhưng nếu chấp nhận rộng vòng tay đón nhận những con người mới mẻ – ai đó sẵn sàng yêu thương bạn hoặc để bạn yêu thương, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn, hoặc ít nhất, bạn tìm được người để trút bầu tâm sự.

Có thể bố là đàn ông không tâm lý bằng mẹ nhưng ông sẽ vẫn cố gắng hóa thân thành gà trống và gà mái để bảo vệ và yêu thương đàn con của mình hết mực. Thay vì mỗi ngày mẹ là người quan tâm, lắng nghe chúng ta mỗi khi ta cần thì bố đang cố gắng để có thể bỏ cái “cứng nhắc” của một người đàn ông để dịu dàng nghe những tâm sự của con. Và bạn yên tâm, người đàn ông ấy cũng vẫn sẽ nhắc bạn “Về nhà đi con” vào mỗi bữa cơm tối, hay mỗi khi chúng ta có mắc lỗi thì người đàn ông đó vẫn ôm chúng ta vào lòng và nói “không sao cả, mọi thứ sẽ ổn cả thôi”.

Thì lúc này đây chính bản thân chúng ta mới hiểu ra rằng sự ra đi của một ai đó trong cuộc đời là một lần ta nhìn lại những mối quan hệ xung quanh và biết trân trọng mọi thứ. Cuộc sống vốn dĩ ngắn ngủi và mong manh, đâu ai biết trước được khi nào sẽ là ngày cuối cùng cuộc đời? Sự ra đi của mẹ khiến tôi nhận ra điều quan trọng không phải chúng ta còn sống được bao lâu mà chúng ta còn đối xử tốt với nhau bao lâu nữa”.

Chúng ta không ôm nỗi buồn và niềm đau để lớn lên, nhưng đó sẽ là chất mùn của cuộc sống, để ta gieo vào đó sự bình an và nhìn nó trưởng thành với tất cả sự thấu hiểu tròn vẹn. Mất mát không phải điều đáng sợ, buồn thương cũng vậy – đáng sợ hơn cả là khi ta cứ kéo lê mất mát ấy như gánh nặng cuộc đời mà không bao giờ biết cách vơi đi nỗi buồn.

Hương Linh 

Nguồn: http://suckhoe24h.suckhoecongdongonline.vn/ba-bai-hoc-cuoc-doi-gieo-mam-tu-nhung-dau-thuong-a175423.html

Nguồn : bau.vn