Em dâu tôi hơn 30 tuổi mới kết hôn, chú rể cũng xấp xỉ bốn mươi. Cứ tưởng do kén chọn kỹ nên đôi bên mới lập gia đình muộn và cả hai đều đã chín chắn thì sẽ biết cách cư xử, biết trân trọng hạnh phúc gia đình, nhưng không phải vậy. Mới cưới hơn mười ngày, hai vợ chồng đã cãi nhau đến hai trận tóe lửa trong một tuần, đến mức anh chồng bỏ ra ngoài, còn cô vợ sang nhà các anh chị lu loa kể tội chồng. Vấn đề thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ vì mỗi người đều coi trọng cái tôi của mình hơn người kia, chỉ nghĩ đến bản thân, bất chấp cảm nhận của người kia nên mới bất hòa.
Em trai tôi vốn là người ít nói và lười biếng làm việc nhà. Trong suy nghĩ của chú ấy, đàn ông chỉ làm việc lớn, kiếm nhiều tiền; còn những chuyện vặt vãnh như giặt giũ, cơm nước… là chuyện nhỏ, do phụ nữ đảm trách. Em dâu thì ngược lại, đòi hỏi sự công bằng. Quan điểm của cô ấy là đàn ông và phụ nữ đều có khả năng kiếm tiền như nhau thì tại sao phụ nữ phải làm thêm việc vặt ở nhà một mình mà không có sự trợ giúp của chồng?
Nghĩ vậy nên em dâu muốn chồng mình phải chia sẻ tất cả việc nhà, theo kiểu vợ đi chợ thì chồng lau nhà, vợ nấu cơm thì chồng rửa chén… Khi chồng không đáp ứng được những yêu cầu đơn giản đó, cô ấy nổi xung gây cãi lớn tiếng. Em trai tôi không thích nghe vợ lải nhải nên bỏ ra ngoài. Chiến tranh bùng nổ, vợ khóc, chồng đập phá… Em dâu dọa sẽ ly hôn.
Nghe vợ dọa ly hôn, chẳng những em trai tôi không ngán mà còn thách thức: “Ly hôn thì ly hôn, ai thích tôi chiều”, khiến vợ chồng tôi tốn bao công sức, thời gian để khuyên nhủ và thuyết phục. Vài tuần nay, tình hình tạm ổn nhưng tôi vẫn cảm thấy không có gì bảo đảm đôi vợ chồng này sẽ có một cuộc hôn nhân lâu bền khi giữa họ không hề có khái niệm về hai chữ “hy sinh” cho nhau để tìm kiếm hạnh phúc.
Nguồn : bau.vn