Nhiều lần mình muốn viết lên đây tâm sự thật của chính mình. Tuy nhiên mình cứ suy nghĩ mãi không biết có nên chia sẻ câu chuyện thật của mình ra đây không. Và mấy tháng qua, mình đã chọn cách im lặng nhưng càng im lặng thì mẹ chồng mình càng lấn tới. Nguyên nhân chỉ vì mình xấu gái.
Nói ra mọi người có thể không tin cho rằng mình phét lác khi chỉ vì lý do này mà mẹ chồng ghét bỏ mình. Nhưng mình cũng xin nói thật rằng nhà chồng mình là gia đình khá giả. Bố mẹ chồng mình lại chỉ có một mình chồng mình là con trai. Chồng mình đẹp trai, sáng sủa, lại có công việc ổn định thế nên ông bà kỳ vọng rất nhiều vào chồng mình sẽ cưới được cô vợ môn đăng hộ đối.
Song cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. Dù mình rất xấu gái, thậm chí nhan sắc chỉ ở mức trung bình khá, nghề nghiệp cũng chẳng danh giá gì với thu nhập gần chục triệu một tháng. Gia cảnh nhà mình cũng bình thường. Thế nhưng ngay từ lần đầu gặp nhau, anh lại đổ mình như điếu đổ. Anh nói rằng mình cá tính và thẳng thắn nhất so với những người con gái mà anh đã gặp.
Yêu nhau hơn 2 năm, anh nằng nặc đòi cưới mình. Mẹ chồng mình lúc ấy phản đối xa mặt song cũng chẳng ngăn cản được quyết định của con trai bà. Và chúng mình vẫn nên vợ nên chồng từ đó.
Cứ ngỡ khi đã là con cháu trong nhà, bà sẽ bỏ qua cho mình mọi chuyện mà yêu thương mình như con ruột. Song, nào ngờ, bà cứ liên tục nói xóc mình và để ý mình từng ly từng tí. Lúc nào mẹ chồng mình cũng cằn nhằn mình, kiếm đủ chuyện trên đời để cằn nhằn và đay nghiếm mình. Có những chuyện rất vô lý mà bà cũng tự tưởng tượng ra rồi áp đặt cho mình.
Mình có cảm giác mẹ chồng đối xử với mình không bằng con vật. Chẳng lẽ chỉ vì mình xấu xí, nhà mình không xứng tầm với nhà chồng mà khi mang bầu mình vẫn bị đối xử vậy sao?
Mình có bầu song bà cũng chẳng tha. Suốt 5 tháng mang bầu là 5 tháng mình stress về mẹ chồng. Nhiều lúc bà vu oan giá họa khiến mình không chịu nổi. Mình cãi lại thì bà bảo lếu láo. Và đụng cãi lại là bà tính chuyện đuổi mình ra khỏi nhà.
Hơn 1 năm làm dâu nhà chồng, chưa khi nào mình được một ngày vui vẻ với bà. Lúc nào bà cũng nói kháy mình về sự xấu xí tầm thường: “Tao chẳng hiểu sao thằng T đẹp trai ngời ngời thế lại chấp nhận rước đứa con gái xấu mù về làm dâu nhà tao”. “Nhìn xấu ngoác làm sao xứng tầm con dâu tao chứ”. Hoặc cay nghiệt hơn, bà còn nói rằng: “Làm mẹ mà xấu như này, mai đẻ con ra toàn chó sói thôi con ạ”.
Cứ hễ khi nào chồng mình đi công tác là bà đòi lên phòng mình nằm. Cứ thế bà chễm chệ nằm trên giường. Không có chỗ nằm, mình phải nằm dưới nền nhà ngủ.
Một lần mình còn nghe lén được câu chuyện dang dở bà nói với người giúp việc đại loại rằng: “Tối nay thằng T lại đi công tác rồi. Tôi lại phải lên ngủ với nó cho nó phải xuống đất ngủ như một con chó trung thành. Sao bị tôi đối xử như con vật thế mà nó vẫn không chịu buông ba con trai tôi. Đồ con gái vừa xấu người, xấu cả nết. Đã xấu lại còn xa”.
Mấy lần mình đã định ly hôn chồng vì mẹ chồng tác quái và bạo hành tinh thần lẫn thể xác. Thế nhưng chồng mình cứ van xin và nói mình thông cảm cho bà. Có thể bà có ác cảm ngay từ đầu nên như vậy. Mình thương chồng mình lắm, nhưng cứ như này mình không thể chịu được.
Mình có cảm giác mẹ chồng đối xử với mình không bằng con vật. Chẳng lẽ chỉ vì mình xấu xí, nhà mình không xứng tầm với nhà chồng mà khi mang bầu mình vẫn bị đối xử vậy sao?
Hoàng Oanh
Nguồn : bau.vn