Mẹ ơi!

(Bau.vn) “Có con mà gả chồng gần/ Có bát canh cần nó cũng đem cho” – câu ca ấy giờ con mới thấy càng thấm thía hơn bao giờ hết…
Có những lúc ngồi một mình nghĩ vu vơ, con tự trách mình sao không lấy chồng gần để được luôn ở bên chăm sóc mẹ cha mỗi khi trái nắng trở trời. Hay đơn giản, là thỉnh thoảng lại qua sẻ chia một vài câu chuyện, để rồi không phải xót lòng, đứt ruột mỗi khi nhận được điện thoại rằng: “Mẹ con ốm mấy hôm nhưng nay khỏi rồi, không phải lo đâu, cứ yên tâm công tác và còn chăm sóc con nhỏ…”.

Còn nhớ ngày xưa khi con còn học trường làng, mỗi lần mẹ đi công tác xa, con lại nước mắt ngắn dài không muốn cho mẹ đi vì nhớ. Mẹ bảo: “Con gái ngoan, ở nhà học giỏi, mẹ đi mấy hôm lại về, mua nhiều quà cho con… Mà con phải can đảm lên, sau này lên thành phố học đại học là phải xa bố mẹ đấy! Chưa kể lớn lên còn đi lấy chồng, có ở nhà với bố mẹ mãi được đâu?”. Con vẫn “mè nheo”: “Không, con không muốn đi đâu cả! Con ở nhà với bố mẹ cơ! Mà có đi học thì cuối tuần nào con cũng sẽ về…”.

Thời gian thoi đưa, con đã trở thành cô sinh viên học trên thành phố. Rồi ra trường, đi làm và xây dựng gia đình ở chốn phồn hoa ấy. Thời gian được bên mẹ cũng theo đó mà thưa dần. Mỗi khi được về thăm mẹ, lòng con luôn rạo rực, rồi lại trống trải và buồn thương mỗi khi phải chia tay mẹ để trở về với tổ ấm của riêng mình. Biết làm sao được. Những lúc nhớ mẹ, con thầm ước giá mình cứ bé mãi để chẳng bao giờ phải rời xa mẹ. Bao nhiêu yêu thương và nỗi nhớ dành cho mẹ, con muốn cầm bút viết lên bao lần nhưng rồi lại không biết viết gì, bởi nỗi niềm thật khó tả. Mẹ ơi!…

Giá như khi ra trường, con nghe lời cha và trở về quê công tác, được ở gần bên mẹ thì đâu phải mang tâm sự như bây giờ? Có lẽ, duyên phận con đã sắp đặt thế rồi, không thể khác được. Con cũng không thể ước trở thành con chim để dang đôi cánh bay về mỗi khi nhớ mẹ. Trời cuối hạ, vẫn nóng như đổ lửa, lại có những cơn mưa bất chợt. Thời tiết đổi thay khiến con người dễ bị ốm – nhất là người già yếu và trẻ nhỏ. Gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe bố mẹ, đầu dây bên kia là tiếng của bố: “Bố mẹ vẫn bình thường, con cứ yên tâm…”. Nghe xong, con thấy băn khoăn vì bình thường, mẹ luôn là người trả lời điện thoại. Dường như, tối nào mẹ cũng gọi điện thoại hỏi thăm con cháu. Vậy mà hôm nay…

Rồi không biết vì công việc quá bận hay vì vô tâm, 2 ngày sau gọi về cho mẹ, đầu dây bên kia, giọng mẹ khàn đặc và yếu ớt: “Mấy hôm trước, mẹ phải đi cấp cứu. May mà qua khỏi, không thì hôm nay là “3 ngày” rồi… Nhưng không sao, con yên tâm không phải về đâu, vì đường thì xa và con lại nhỏ… Con phải ăn nhiều thì mới có sức khỏe không lại ốm thì khổ…”. Nghe mẹ nói, lòng con quặn đau, xót xa. Nghĩ dại, giá có “cơ sự” gì thì con làm sao gặp lại mẹ, để được rạo rực mỗi khi đi – về, để được sẻ chia biết bao buồn vui của cuộc sống… Trách mẹ sao ốm nặng thế lại giấu con. Nhưng thật ra, là con trách chính bản thân mình chưa làm tròn chữ hiếu. Con ước mong một ngày không xa, được đón cả mẹ và bố về gần bên con, để nỗi nhớ và niềm thương được khỏa lấp phần nào. Mẹ ơi, mai nhất định con sẽ về thăm mẹ!

Hà Thanh
Dành trọn yêu thương
Tạp Chí Bầu số 50 – 10/7/2013

Nguồn : bau.vn