Sống chậm mỗi ngày vì con

(bau.vn): Trong căn nhà nhỏ, chị Dương vỗ về cô con gái:
- Con đi tè đi.
- Ơ, đóng bỉm rồi mà! - Bé Hồng Hà trả lời.
Đó tưởng như là câu chuyện vui của một bà mẹ với đứa con gái bình thường đang tuổi tập đi, tập nói. Nhưng không phải, người mẹ ấy đã từng oán hận, từng đổ lỗi và giờ thì chấp nhận thực tế về đứa con gái bất hạnh đang bị căn bệnh Down hành hạ.

Chuyện bắt đầu từ khi chị Dương sinh bé Hồng Hà – đứa con đầu lòng mà anh chị đã mong đợi từ lâu.


Sau cuộc vượt cạn đầy khó khăn, mẹ con chị Dương được bệnh viện giữ lại với lý do em bé quá yếu. Một tuần ở lại bệnh viện, chị Dương được nằm dưới phòng điều dưỡng còn bé Hồng Hà nằm ở khoa sơ sinh. Trong một lần lên cho con bú, chị có loáng thoáng nghe thấy mấy y tá nói chuyện về con mình. Hình như bé bị bệnh tim. Lặng người đi vì thương con nhưng chị tự nhủ: Bênh tim không phải là hiếm trong xã hội hiện đại. Y học ngày nay phát triển, mình sẽ cố gắng lấy tiền chữa trị cho con khỏi bệnh mới thôi. Nghĩ được như vậy, chị Dương thấy nhẹ nhõm và yên tâm ăn uống để có sữa cho con bú. Chị âm thầm chịu đựng cái tin đó một mình và không cho cho chồng biết. Chị sợ phải cướp đi niềm hạnh phúc mới chớm trên môi anh trong lần đầu làm bố.


Sau đó, mẹ con chị cũng được về nhà. Chị say sưa với những công việc mới như: tắm rửa, thay tã lót cho con, cho con bú, hát ru… Chị ngồi ngắm con cả ngày, mặc cho bà nội bà ngoại luôn mồm nhắc phải tranh thủ lúc con ngủ mà nghỉ ngơi lấy sức. Chị như đi trên mây, ngất ngây với niềm hạnh phúc của một người mẹ. Thế nhưng, nhiều khi ngắm bé Hồng Hà ngủ, chị cứ thắc mắc: Sao con ăn ít vậy? Nhiều lúc sữa chảy tràn ướt đầm vạt áo chị, vậy mà con cứ ngủ. Mỗi lần dậy, bé chỉ mút chẹp chẹp vài miếng, mồ hôi vã ra ướt đầm, rồi lại lăn ra ngủ. Chị bắt đầu thấy sốt ruột. Mười ngày rồi hai mươi ngày trôi qua, trông bé cũng chẳng nhỉnh hơn là mấy.


Đến một ngày, cái ngày mà bé Hà chưa được đầy tháng, chồng chị bỗng đến bên, nhẹ nhàng ôm chị vào lòng. Sau một hồi im lặng thật lâu, anh hỏi:


– Có bao giờ em nghĩ là con bị bệnh không?


Chị cho rằng không còn giấu anh được nữa nên trả lời:


– Em nghĩ là con bị bệnh tim.


Anh lại im lặng. Một hồi rất lâu. Cuối cùng anh nói:


– Con bị bệnh Down em ạ!


Đất trời xung quanh như đổ sập xuống đầu chị. Hóa ra, cả nhà chị, nội ngoại đều đã biết về bệnh tình của Hồng Hà nhưng giấu không cho chị biết. Bố mẹ đẻ chị  biết tin, đã khóc. Chị gái rồi chị chồng của chị ở cách xa hàng trăm cây số cũng vội vàng chạy đến khi chị còn trong viện. Mẹ chồng chị thì ốm ngay sau khi chị sinh được hai ngày,… Những ngày qua, chị quá say mê với hạnh phúc được làm mẹ mà không nhận thấy những điều bất thường xung quanh mình.


\"\" 
Niềm hy vọng nhen nhóm lên từng ngày, từng ngày theo tiếng nói bi bô của con….


Nghe chồng nói xong, chị chỉ biết khóc và tự hỏi tại sao. Tại sao cả hai vợ chồng chị đều khỏe mạnh, đều còn trẻ, chị mang thai lần đầu, con chị cũng là xương là thịt, vậy mà sao lại có số phận nghiệt ngã đến thế? Thì ra, bệnh tim chỉ là một trong những biểu hiện của bệnh Down mà thôi.


Nỗi tuyệt vọng rồi cũng dần qua đi. Những ngày khủng khiếp ấy, giờ nghĩ lại, chị Dương vẫn còn thấy sợ. Cả hai anh chị đều nuốt nước mắt vào lòng và tự nhủ sẽ dành hết tình yêu thương cho con gái.


Hồng Hà lớn lên đáng yêu như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Nhìn cô bé nhỏ nhắn có đôi mắt đen láy và làn da trắng bóc, không ai nghĩ cháu đang bị căn bệnh Down quái ác hành hạ. Chỉ có hai vợ chồng chị, những người hàng ngày chứng kiến con lớn lên mới thấy hết nỗi đau của những đứa trẻ sinh ra đã chịu số phận không bình thường. Bé thường xuyên ốm, chân tay vằn vện, khúc khuỷu những xương với cục, răng to và lủng củng khắp nơi. Hà vẫn tập nói bi bô mỗi ngày nhưng khó khăn và ngây ngô lắm. Vợ chồng chị đã từng bao lần phải đối diện với những ánh mắt soi mói, dè bỉu, thậm chí là ghê sợ mặc dù bé Hồng Hà đâu có bẩn thỉu hay xấu xí gì. Để thay đổi quan niệm chung của cả một xã hội với những người bị Down quả là không đơn giản!


Những năm tháng qua, vợ chồng chị đã quen với nhịp sống chậm. Trong khi các ông bố bà mẹ khác hối hả với những bước đi chập chững đầu đời của con họ, thì anh chị mới bắt đầu cho bé tập ngồi, tập bò. Khi người ta lo cho con sinh hoạt lớp kỹ năng này, cung văn hóa nọ, thì anh chị vẫn loay hoay chọn trường mẫu giáo cho con. Và đến giờ, khi người ta vội vàng dạy con học đọc, học viết, nhiều người đã lo chạy xong trường tiểu học cho con, thì anh chị vẫn cố bám trụ trường mẫu giáo, hàng ngày kiên trì tập luyện và chỉnh cho Hồng Hà từng âm, từng vần một,…


Niềm hy vọng nhen nhóm lên từng ngày, từng ngày theo tiếng nói bi bô của con. Chị thầm ước một ngày không xa, y học phát triển sẽ có phương thuốc chữa cho con gái mình khỏi căn bệnh Down quái ác.


Diệu Thu

Nguồn : bau.vn