Thư cho em bé chưa ra đời của mẹ!
Tháng 6 nắng như thiêu đốt lòng người, mẹ đi Yên Tử gửi con ở nơi đó, lòng thênh thang, mẹ trở về và có một niềm tin vĩnh hằng rằng em bé chưa ra đời của mẹ sẽ được bình an.
Tháng 6, mẹ đọc báo, lên mạng thấy nhiều em bé bị mẹ tước mất cơ hội được làm người, mẹ thấy rất buồn và mẹ khóc. Đó là nỗi ám ảnh từng đêm mà phải mất rất lâu mẹ mới quên được. Mẹ luôn muốn nói cho em bé chưa ra đời của mẹ biết rằng: Sự hiện diện của con là nỗi khát khao lớn nhất trong đời của mẹ!
Mẹ nhớ lần đầu tiên trên màn hình mẹ nhìn thấy con, con nhỏ xíu như một hạt ngọc tí hon. Một chấm tròn nhỏ xíu của cuộc đời mẹ và mẹ sẽ nâng niu gìn giữ con bằng tình yêu lớn lao. Mẹ rất vui mừng và hạnh phúc, thỉnh thoảng mẹ lại sờ vào bụng nơi đó con đang nằm ngủ.
Mẹ nghĩ nếu con là một bé gái, nhất định con sẽ là một cô bé thông minh linh lợi, biết cảm thông và chia sẻ với mọi người, có hiếu với ông bà bố mẹ. Con sẽ là một cô bé rất đáng yêu. Nếu con là một bé trai, con sẽ là một câu bé dũng cảm và quyết đoán, nhất định sau này con sẽ là một chàng trai sống tình cảm biết yêu thương và tôn trọng mọi người.
Con biết không, mẹ muốn con là một người khéo léo nhưng phải xuất phát từ tấm lòng, mẹ muốn con quan tâm đến mọi người bằng hành động chứ không phải lời nói suông, khi nói một điều gì con phải biết suy nghĩ để không làm người khác buồn mà họ vẫn nhận ra cái sai của mình.
Mẹ đã giữ con trong bụng thêm một tuần với hi vọng một phép nhiệm màu sẽ xuất hiện.
Mẹ muốn con luôn nhớ về quá khứ tốt đẹp của mình vì như thế con sẽ biết tân trọng những gì con đang có. Mẹ muốn con không quên những lỗi lầm của mình để con có thể nhìn vào đó và rút kinh nghiệm cho những lần sau. Mẹ muốn con hiểu cuộc sống là một mớ hỗn độn nhưng nếu biết chắt lọc, con sẽ tìm ra những đóa hoa hồng rực rỡ. Dù con là ai thì con vẫn là con của mẹ và mẹ rất yêu con!…
Có một vài kết luận của bác sĩ làm mẹ lo. Mẹ đã khóc rất nhiều và sợ rằng điều tồi tệ sẽ xảy ra với con. Con nhớ nhé, hãy mạnh mẽ lên, mẹ sẽ làm tất cả vì con, hãy nhớ bố mẹ và tất cả mọi người đều yêu con rất nhiều và con không được phép làm mẹ và mọi người thất vọng…
Mẹ có đức tin rất lớn vào đức Phật nên mẹ đã đi, mẹ tin rằng nếu mình thành tâm cầu nguyện thì con sẽ được siêu thoát.
Mẹ bị stress trong một khoảng thời gian dài, giờ đây tất cả mọi thứ sụp đổ và tan vỡ. Mẹ đã giữ con trong bụng thêm một tuần với hi vọng một phép nhiệm màu sẽ xuất hiện. Mẹ khóc rất nhiều nhưng vẫn chưa hiểu cảm giác mất mát và đau đớn sẽ lớn như thế nào cho đến khi bác sĩ nói là không thể để con trong bụng nữa thì mẹ hiểu rằng con sẽ rời xa mẹ mãi mãi. Trước khi để con ra khỏi bụng, mẹ đã ăn rất nhiều để con không bị đói, mẹ vừa ăn vừa khóc. Mẹ xót con nhiều đêm không ngủ được, mẹ dằn vặt vì không giữ được con.
Mẹ thấy mọi người bảo nếu đi Yên Tử mà vừa đi vừa cầu nguyện thì đức Phật sẽ nghe thấy.
Mẹ có đức tin rất lớn vào đức Phật nên mẹ đã đi, mẹ tin rằng nếu mình thành tâm cầu nguyện thì con sẽ được siêu thoát. Cuối cùng mẹ cũng đến được ngôi chùa nằm cao nhất trên đỉnh núi, lúc đó là 4h30p sáng. Gió từ biển thổi vào đem theo hơi nước làm không gian trở nên lạnh như mùa đông, sương như mưa hắt vào mặt. Đứng trước đức Phật, mẹ quỳ xuống cầu nguyện và dãi bày tâm sự của mình. Mẹ tin rằng ngài nghe thấy những điều mẹ nguyện.
Lòng nhẹ thênh thang mẹ trở về, không còn cảm thấy nặng trĩu, mỗi bước đi tựa hồ như bay. Mẹ tin rằng con sẽ không lang thang đâu đó trên cõi đời đầy oan nghiệt này nữa, mà con đang tịnh tâm dưới chân Phật để tu một kiếp người. Con sẽ mãi ở trong trái tim của mẹ!.
Nguồn : Sức khỏe cộng đồng
http://suckhoe24h.suckhoecongdongonline.vn/thu-cho-em-be-chua-ra-doi-cua-me-a182199.html