SBD165 – Cuộc thi viết: VIẾT TIẾP ƯỚC MƠ CỦA MẸ

Bau.vn phối hợp cùng nhãn hàng BioAmicus tổ chức cuộc thi “Viết tiếp ước mơ của mẹ” trong chiến dịch "Mẹ ơi, Sao phải chọn!?", để giúp mẹ bày tỏ những điều chưa bao giờ thổ lộ.

Hôm nay, em bé của mẹ tròn 1 tháng tuổi mẹ mới đủ dũng cảm viết những dòng này. Vì chỉ cần nghĩ đến thôi, mẹ đã chảy nước mắt rồi… Đón được em, quả thật, không dễ dàng gì.

Sau những mất mát và đau khổ mẹ đã trải qua, mẹ bị ám ảnh, mẹ trầm cảm. Gần 1 tháng trời, cứ đến giữa đêm là mẹ ngồi dậy, và khóc, khóc cả tiếng đồng hồ rồi hôm sau lại cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ gọi hỏi các bác sĩ tâm lý thì họ đều nói với những biểu hiện như của mẹ thì cần nhập viện “tâm thần” và điều trị. Những ngày tháng đó mẹ như ở trong hang tối.

Và rồi 1 ngày, Sam đến…như ánh mặt trời soi sáng cho mẹ, kỳ diệu và bất ngờ. Tâm trạng mẹ ngổn ngang, vui 10 phần thì lo lắng sợ hãi cũng 9 phần. Khi chắc chắn đã có em thì mẹ cũng nghỉ làm, tiệm spa của mẹ cũng không nhận thêm khách hàng để bắt đầu những chuỗi ngày khám xét giữ thai. Cứ 2 ngày lấy máu 1 lần, siêu âm kiểm tra liên tục. Rồi những mũi tiêm vào bụng và bắp tay mỗi ngày. Người mẹ tím hết, mỗi lần tiêm tìm không còn chỗ trống để chọc. Ngày 3 bữa thuốc uống, 2 bữa thuốc đặt và 2 mũi tiêm.

Và rồi mẹ nghén, mẹ không ăn được gì,chỉ ôm chậu nguyên cả ngày. Tụt 5kg người mẹ như cọng rau héo vậy. Những ngày tháng giữ con dài đằng đẵng,1 tháng mà dài như cả năm. Có nhiều người bảo mẹ sướng, chỉ việc ăn với ngủ mà suốt ngày than. Nhưng nếu chỉ ăn và ngủ 1 ngày hoặc thậm chí 1 tuần thì có lẽ là sướng thật. Nhưng thử 1 tháng, rồi 9 tháng 10 ngày nằm 1 chỗ xem họ còn bảo sướng được không?…

Người mẹ nằm lâu xoay trở mình thôi cũng khó, có đêm bà phải thức để chườm lưng cho mẹ đỡ mỏi. Đôi khi mẹ cảm thấy bất lực vì không làm được gì. Là 1 người thanh niên khoẻ mạnh mà phải để cả nhà phục vụ, đến nỗi bô phải để cuối giường. Nhìn người ta đi chơi, mẹ chỉ biết ước, ước gì mình bầu bì khoẻ mạnh như người ta, ước gì được ngồi xe máy đi chơi hóng gió, ước gì được nắm tay chồng đi bộ mỗi tối… Mẹ khóc nhiều lắm chứ. Cứ ở 1 mình là khóc và xoa tay xuống bụng tâm sự với con. Mẹ mong giữ được con đủ ngày đủ tháng, vì 2 từ sinh non với mẹ là 1 nỗi ám ảnh quá lớn, nó đồng nghĩa với sự mất mát mà cả đời này mẹ không thể quên.

viet tiep uoc mo cua me

9 tháng vất vả, bằng cách nào đó đã trôi qua. Mẹ hầu như chưa có giấc ngủ nào trọn vẹn,vì mệt, vì người đau nhức, vì mải để ý xem con ngủ thức lúc nào. Hễ lâu lâu không thấy con đạp là mẹ sợ hãi, là mẹ nghĩ đến đi viện và làm mọi cách để con dậy. Mẹ chỉ có thể ngủ lại khi con cho phép bằng cách đạp vào bụng mẹ. Người ta bầu bì 2 tuần hoặc 1 tháng với siêu âm 1 lần nhưng suốt 9 tháng có con thì đều như vắt chanh cứ 1 tuần mẹ xuống Hà Nội siêu âm 1 lần, thậm chí nay đi mai đi, 2-3h sáng vẫn đi, khi có linh cảm chẳng lành.

Và rồi khi được 39w3d bố mẹ đi khám mang theo cả giỏ đồ để thuê nhà nghỉ cổng viện phụ sản ở vài ngày cho đến dự kiến sinh. Mọi thứ vẫn bình thường đến 5h sáng hôm sau thì mẹ thấy ào ào máu chảy ra ướt hết đồ, bố mẹ lóc cóc vào viện mới mở 1p, mẹ xin nhập viện luôn và cứ duy trì 1p rồi 2p từ 6h sáng đến 22h đêm. Mẹ cũng tính xin mổ nhưng bác sĩ bảo đẻ thường được thì đẻ thôi và mẹ cũng muốn tốt cho con nên quyết đẻ thường. Hơn 22h bác sĩ bảo vào bấm ối, nằm 30p thì bắt đầu mở nhiều, 23h hạ sinh SAM 3kg4.

Khoảnh khắc định mệnh nghe tiếng con khóc mẹ cũng khóc theo. Mẹ trút hết tức tưởi tủi hờn mà mẹ cất giấu thật sâu suốt nửa thập kỉ. Nỗi đau trước mẹ không dám khóc, hay ít nhất là không dám khóc trước mặt người khác. Chỉ khóc 1 mình và khóc trong mơ. Những tháng ngày ấy đau đớn vô cùng, nhất là khi tự mẹ một mình gặm nhấm.

Giờ mẹ được khóc một cách quang minh chính đại, khóc không sợ ai nhìn, không sợ ai thương hại hay chê cười. Mẹ khóc vì tâm hồn mẹ được soi sáng, không còn u tối như những tháng năm qua.

Khi mẹ được ôm con trong lòng, bác sĩ cắt dây rốn cho con. Những tưởng đâu hạnh phúc đã trọn vẹn, nhưng không. Bác sĩ hô hào nhau vì không cầm được máu, mẹ lúc đấy bắt đầu lơ mơ rồi lịm. Y tá bế con đi khỏi vòng tay mẹ. Mọi người truyền thuốc nọ kia rồi chuyển mổ cấp cứu. Mẹ tỉnh dậy thì đã nằm hồi sức tích cực, người dây dợ nhằng nhịn đang truyền máu. Thấy bố bảo mẹ truyền hết 10 bịch máu 350ml. Vậy là mẹ từ cõi chết trở về bên Sam. Bác sĩ đều bảo nhà mình hồng phúc lớn lắm thì với cứu được mẹ như vậy, nếu đẻ tuyến dưới thì xác định chết trên bàn đẻ rồi…  Gần 1 tuần trong viện, mẹ luôn phải thở oxy và chạy máy cho đến tận ngày cuối, nằm cạnh mà không thể nhổm dậy hoặc xoay trở người để nhìn mặt con.

Giờ đây khi con đầy tháng, mẹ vẫn phải chịu đau vết mổ, đau tầng sinh môn, đau dạ con, chân chưa hết tê bì bởi dùng quá nhiều thuốc mê và thuốc tê. Mẹ vẫn say sưa ngắm nhìn con ngủ,một cách mê mẩn như chưa bao giờ là đủ.

Mẹ đã đánh đổi tất cả để có con, sau này cũng vẫn vậy. ƯỚC MƠ CỦA MẸ CŨNG CHÍNH LÀ CON, LÀ CON ĐƯỢC AN NHIÊN, LÀ CON ĐƯỢC KHOẺ MẠNH.

May mắn góp nhặt cả đời này mẹ nguyện dành cả cho con. Cảm ơn con đã chọn thắp sáng cuộc đời mẹ

Mẹ yêu Sam!

CUỘC THI: VIẾT TIẾP ƯỚC MƠ CỦA MẸ Bau.vn phối hợp cùng nhãn hàng BioAmicus tổ chức cuộc thi “Viết tiếp ước mơ của mẹ” trong chiến dịch “Mẹ ơi, Sao phải chọn!?” để giúp mẹ bày tỏ những điều chưa bao giờ thổ lộ. Thể lệ cuộc thi tại bài viết. Gửi bài dự thi: TẠI ĐÂY Hoặc qua email : info@bau.vn

Nguồn : bau.vn