Khi bắt đầu mang bầu con, mẹ đã vô cùng hạnh phúc và cũng rất lo lắng. Mẹ đã bị sảy một lần khi thai mới 6 tuần mà không rõ lý do. Giờ lại có con, mẹ lo lắm và thật cẩn thận mọi thứ, từ ăn uống, đi lại, nghỉ ngơi…, để mong sao cho con được khỏe mạnh. Cứ mỗi lần đi khám, là một lần mẹ hồi hộp và lo lắng. Chỉ đến khi bác sĩ cho biết con phát triển tốt, mẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tưởng, tất cả sẽ tốt đẹp và con yêu của mẹ sẽ ra đời khỏe mạnh. Nào ngờ đến tuần thứ 28, bác sĩ cho biết tim con đập rất chậm. Bố mẹ choáng váng và hoang mang trước tiên lượng ấy. Đi khám khắp nơi, ở đâu cũng nhận được kết luận con bị tim bẩm sinh rất nặng. Nhưng làm xét nghiệm và kiểm tra rất nhiều lần mà vẫn không tìm ra nguyên nhân. Họ bảo sinh ra, con sẽ phải đặt máy, có người hỏi mẹ có muốn giữ con không, bác sĩ khác lại còn khuyên mẹ bỏ thai vì con chỉ còn sống thêm ít ngày. Bố mẹ không thể làm điều đó, quyết sẽ cố gắng giữ con đến ngày nào còn có thể. Dù sinh ra, con mang bệnh suốt đời thì bố mẹ cũng sẽ cố gắng chăm lo cho con, không ngại gian khổ.
Chưa sinh ra, nhưng con gái mẹ thật vất vả. Cứ hai ngày một lần, lại phải cùng mẹ đi khám. Mẹ vui lắm khi nghe các bác sĩ cho biết con vẫn phát triển rất tốt, nhịp tim tuy yếu nhưng ổn định. Họ đã tiên lượng rằng, mẹ có thể sinh con khi con đủ ngày đủ tháng. Dù ngay từ khi phát hiện bệnh, họ đã can thiệp phòng trường hợp con phải ra đời sớm thì con vẫn phát triển tốt. Và đúng là như vậy, con mẹ vẫn ổn định tới tận 39 tuần, bác sĩ quyết định mổ chủ động cho mẹ để đón con ra. Đến ngày, mẹ được đưa vào phòng mổ. Con vẫn đạp rất khoẻ. Rồi bác sĩ gây tê, mẹ bắt đầu không cảm nhận được gì nữa.
Nửa người mẹ bị tê cứng, hai tay bị buộc chặt, người run lên bần bật. Khi đó, mẹ chỉ lo con sẽ làm sao thôi… Tuy đang bị ảnh hưởng bởi thuốc, nhưng mẹ vẫn nghe được tiếng con gái khóc to và khoẻ lúc chào đời. Mẹ mừng lắm! Nước mắt nhòa lấp khuôn mặt. Cô y tá bế con lại bên mẹ, con yêu mở hé mắt nhìn. Giây phút ấy thật nghẹn ngào và hạnh phúc, cảm giác không thể diễn tả được. Con mẹ có làn da phấn hồng rất đẹp, khuôn mặt giống hệt bố, trán và bàn chân con có một lớp sáp nên nhìn càng đáng yêu. Đôi môi con nhỏ xíu, hồng hồng rất yêu. Mẹ muốn thơm lên má con nhưng xa quá, muốn đưa tay chạm vào con nhưng hai tay vẫn bị “trói” chặt. Mẹ chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngắm nhìn con yêu. Rồi cô y tá đưa con đi. Mẹ không thể ngờ rằng, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mẹ nghe được tiếng con, được thấy con, được gặp con. Con xa mẹ, đến khoa sơ sinh, sang viện Nhi và xa mãi, xa mãi….
Mẹ không hề biết gì khi bố và ông bà đưa con sang viện Nhi. Mọi người đều giấu mẹ. Mẹ vẫn nghĩ, mẹ con mình sắp được về nhà rồi. Mẹ sốt ruột chờ từng giọt sữa về để gửi sang cho con. Mẹ dùng máy hút, đau lắm nhưng vẫn cố để có sữa cho con, vậy mà sữa vẫn chưa về. Những giường bên cạnh có mẹ có con, mẹ và con thì mỗi người một nơi, mẹ lại càng cố gắng hết sức vì con.
Những giọt sữa đầu tiên đã về, mẹ mừng vui và nghĩ, con đã có sữa và sắp được về bên mẹ rồi. Thế nhưng, con mẹ đâu có được ăn gì. Từ khi sinh ra, trong dạ dày con đã có dịch kháng tất cả những gì ăn vào. Chưa được ăn bất kỳ một chút gì nhưng con mẹ đã ra đi mãi mãi ngay trong đêm hôm đó… Đêm ấy, như có “linh tính” báo trước, bố và mẹ đều hướng về con. Bố ở gần con nhưng không được vào với con. Mẹ ở xa cũng lo lắng, chỉ mong trời mau sáng để xin được vào thăm con. Nhưng đâu ngờ, con đã sớm đi xa rồi, từ gần 1h đêm.
Bố không kịp lấy xe, chạy bộ vào viện với con, nhưng không kịp nữa. Bà ngoại vào đón, nói con mệt nặng cần có mẹ ở bên. Mẹ có cảm giác chẳng lành, vội vàng thay đồ ào đến với con. Trên đường, mẹ chỉ cầu mong con ở lại với mẹ, cứ vừa cầu vừa khóc. Đến nơi, thấy ông ngoại đứng ngoài, mẹ vẫn chưa hiểu chuyện gì, vội vàng lên trên. Mọi người trong gia đình có mặt ở đó rất đông, mẹ như thấy đất trời sụp đổ. Mẹ khuỵu xuống và khóc ngất. Vào đến nơi, hình ảnh trước mắt mẹ là con nằm trong lồng kính và bố gục mặt xuống. Mẹ như chết đứng! Bố quay lại nhìn mẹ, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy bố khóc. Mẹ hiểu rằng, con đã đi rồi. Bước đến bên con, tim mẹ như bị cứa hàng ngàn vết cắt…
Muốn chạm vào con mà không thể được. Không có nỗi đau nào bằng việc sinh con ra, chưa một lần được ôm ấp, bế bồng con trên tay đã phải xa con vĩnh viễn. Thương mẹ và con, bà đã cho mẹ chạm vào con. Mẹ sợ con khổ vì không xa được mẹ, nên chỉ dám vuốt ve những sợi tóc sữa của con. Nhìn con như đang ngủ, nhẹ nhàng và ấm áp. Nhưng rồi, mẹ cũng “bị kéo’ ra khỏi con. Mẹ nhìn quanh, cố tìm kiếm một điều gì đó rất gần mà đã tuột quá xa khỏi tầm tay. Mẹ như người mất hồn. Dù có khóc hết nước mắt, có cầu xin ông trời mang bố mẹ đi thay con thì cũng không thể thay đổi được điều gì…
Con xa mẹ thật rồi và chẳng lúc nào mẹ không thôi nhớ con. Dù cố kìm nước mắt để con ra đi thanh thản, nhưng những lúc một mình, mẹ vẫn không thể cầm được những giọt thương nhớ, xót xa. Biết đến khi nào, nỗi đau này nguôi ngoai? Con yêu của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều! Dù đã đi xa, nhưng con mãi trong tim bố mẹ. Bố mẹ sẽ mãi yêu và giữ hình bóng con trong tim mình. Ngủ ngoan nhé, con gái yêu của mẹ!
Nguồn : bau.vn